Posted by Phù Vân (136..98.176) on June 07, 2023 at 11:41:56:
In Reply to: Re: Tóm lại tặng HA posted by Hải Âu on June 07, 2023 at 07:53:36:
Sư già mà tôi gửi clip cho HA xem qua bài giảng về Tứ Diệu Đế không phải là sư Chân Nguyên
Sư già gầy nhom cũng là Thiền sư tu theo phái phật giáo nguyên thuỷ và bọn youtubers ở VN đăng lên mạng, tôi nh́n thấy vui vui nên nghe thử th́ thấy phù hợp cho các bạn ở VS có thể nghe cho được thêm phần lợi lạc (như bạn tâm tịnh, anh HL, HA)
Những clips tôi chọn ra đều do random mà thôi, vị sư già này xưa kia đi lính Thuỷ Quân Lục Chiến rồi đào ngũ, sau đó lại nhập ngũ vào Biệt Động Quân - Cuối cuộc sư quyết định đi tu và ngày nay sư có chút thành quả do tu học và sư ví Phật sự của sư là làm 1 người quét sân chùa (ư nghĩa là ai phá đạo là sư dùng chổi quét ra khói khuôn viên của chùa bằng tất cả uy lực do đạo hạnh nhỏ bé của sư để đóng góp vào việc giữ ǵn đạo pháp)
Đơn giản vậy mà thôi
---&---
(sư Chân Nguyên là nhà sư VN từ thời mấy trăm năm về trước)
Có bài phú của sư để lại cho đời vẫn c̣n ghi chép lại, HA đọc cho vui:
Theo tiểu sử viết về ông, vào năm 19 tuổi, Chân Nguyên đọc quyển Thực lục sự tích Trúc Lâm của Tam tổ Huyền Quang, chợt tỉnh ngộ mà phát nguyện đi tu, và muốn lên núi Yên Tử để thực hiện chí nguyện xuất gia học đạo của ḿnh. Và cũng giống như Tam tổ Huyền Quang đă viết Vịnh vân yên tự phú khi đang trụ tŕ tại chùa Long Động trên núi Yên Tử, Thiền sư Chân Nguyên cũng đă viết Thiền tịch phú khi sống ở đây. Thiền tịch phú là một bài phú Nôm về chùa Long Động. Bài phú này ngoài việc được Thiền Phổ phiên âm đăng trong Đuốc Tuệ số 7 (ra ngày 21-1-1936 tại Hà Nội), c̣n được HT.Thích Thanh Từ phiên âm trong Thiền tịch phú giảng giải, và Lê Mạnh Thát phiên âm trong Chân Nguyên Tuệ Đăng toàn tập.
Nguyên văn Thiền tịch phú
Vui thay tu đạo Thích!
Vui thay tu đạo Thích!
Lọ phải thành đô,
Nào nề tuyền thạch.
Dù ngồi nơi cảnh trí danh lam,
Hoặc ở chốn chùa chiền cổ tích.
Đâu cũng ḍng phước đức trang nghiêm,
Đây cũng vốn tu công thiền tịch.
Trước án tiền đẳng kinh ba bức, tố khảm mă năo xa cừ;
Trên thượng điện thánh tượng mấy ṭa, vẽ vàng san hô, hổ phách;
Thần Bát bộ Kim cương đứng chấp, trấn pḥ vua ai thấy chẳng kinh;
Tượng tam thân bảo tướng ngồi bày, ủng hộ chúa cơi nào dám địch.
Tả A Nan đại sĩ, vận sa hoa sặc sỡ vân vi;
Hữu Thổ địa Long thần, mặc áo gấm lổ lang xốc xếch.
Am thờ Tổ ngói lắp gỗ dăm(2),
Nhà trú tăng vách vôi tường gạch.
Mấy bức kẻ chữ triện mực dồi(3),
Bốn bên nhiễu câu lan sốc sếch(4).
Gác rộng thênh chuông đưa vài chập, niệm Nam-mô nhẹ tiếng boong boong;
Lầu cao tót trống dậy mấy hồi, đọc thần chú khua tang cách cách.
Phướn tràng phan nhuộm vàng khè, lúc gió đưa phấp phới nhởn nhơ;
Dù bóng boong dạng đen ś, khi trập mở nhập nhù th́ thích.
Sư quân tử cấy trúc ngô đồng,
Đệ trượng phu trồng thông tùng bách.
Trăm thức hoa đua nở kề hiên,
Bảy giống báu chất đầy kẻ ngạch.
Ngào ngạt mùi xạ lan,
Thơm tho hương trầm bạch.
Săi chưng nay
Mộ đạo tu hành,
Xả đường kinh lịch.
Chí dốc nên Phật Tổ siêu thăng,
Ḷng nguyện độ chúng sanh trầm nịch(5).
Đêm đông trường, khi mật niệm, gióng tiếng chuông thánh thót lênh kênh;
Ngày hạ tiết, lúc tụng kinh, nện(6) dùi mơ khoan mau lịch kịch.
Chỉn chuộng một bề đạo đức, miệng chẳng hiềm ăn đắng ăn cay;
Vốn yêu hai chữ từ bi, thân nào quản mặc lành mặc rách.
Khi dưa dấm(7) chua ḷm,
Bữa canh suông lạt thếch.
Mũ viền sô nhuộm mực đen ś,
Quần áo vải nâu sồng cũ rích.
Tham tài ái sắc, chẳng bao màng thói tục kiêu ngoa;
Cầu đạo xả thân, vốn giữ nếp nhà thiền cục kịch.
Túi để đựng kinh chứa sách, túi nào dùng vóc cải móng rồng;
Dép đi đỡ bụi cách trần, dép chẳng chuộng da tàu hàm ếch.
Gậy nương chống đi dong dặm tuyết, gậy chẳng cầu khúc khuỷu cong queo;
Bầu để đựng chứa nước cam lồ, bầu lọ phải ng̣ng ngoèo ngốc nghếch.
Quảy bồ tre cầm quạt trúc, nào có hiềm nan cật to đề;
Ngồi chiếu lát tựa giường song, cũng chẳng quản dát ken thưa thếch.
Chơi rừng Nho len lỏi suối khe,
Dạo bể Thích luồn tuôn ng̣i lạch.
Trà bát đức sẵn đà lưu loát, chẳng phải lo củi nấu kỳ cầm;
Bánh Tam thừa vốn đă chứa chan, nào có nhọc bột đâm th́ thịch.
Quả Bồ-đề ăn ngọt sớt, muôn kiếp hằng no;
Hoa ưu bát ngửi thơm tho, ngàn đời chẳng dịch.
Sang Tây phương bệ ngọc đứng chơi,
Về Đông độ ṭa vàng ngồi phệch.(8)
Bè từ bi thênh thênh rộng răi, mặc sức chở người;
Thuyền Bát-nhă thăm thẳm bao la, dầu ḷng độ khách.
Săi chưng nay
Khuyên đấng Đại thừa,
Bảo loài tiểu chích.
May được gặp minh sư đạo đức, một phen liền biết, nào hề chi chữ nghĩa t́m đ̣i;
Phúc lại thấy tri thức bạn lành, mấy chốc mà nên, lọ là phải văn chương ngóc ngách.
Thích Ca Phật Tổ năng kiến tánh, ngồi Tuyết sơn khô khẳng gầy g̣;
Di Lặc Tiên Quang bởi vô tâm, đi vân thủy đẫy đà phục phịch.
Đức Huệ Năng bát nguyệt thung phường,
Tổ Đạt Ma cửu niên diện bích.
Thần Quang đoạn tư, lúc c̣n mê mặt ngó đăm đăm;
Ca Diếp nhăn đồng, thoát chốc ngộ miệng cười hệch hệch.
Dầu người quyết ḷng học đạo, hỏi cho hay sừng thỏ lông rùa;
Hoặc kẻ dốc chí chân tu, xem cho biết đầu ṣ tai ếch.
Khuyên người ở đời đừng bắt chước sự đời, trước ra không sau lại về không, nữa luống công nghĩ tiếc khuâng khuâng;
Bảo kẻ có chí phải theo đ̣i thánh chí, nhân đà tỏ quả càng thêm tỏ, rồi đắc ư cười riêng khích khích.
Đây là bài phú nói về cái lặng lẽ của Thiền, thể hiện sự đạt ngộ của một người sống trong không gian bao la của trời đất; tâm tư được bao trùm, chan ḥa với nhịp thở của cây cỏ núi rừng Yên Tử.