Tuổi thơ cờ đỏ sao vàng
Tuổi thơ cờ đỏ sao vàng
Chào cờ, đánh trống, sắp hàng mỏi chân
Tan trường, mẹ đón ngoài sân
Về ngôi nhà nhỏ, dưới chân Cầu Hàng
Ngoài hiên nắng chiếu vơ vàng
Mẹ nh́n màu đỏ khăn quàng, rưng rưng
…
“Cha con ở chốn núi rừng
Bao năm học tập biết chừng nào ra
Ngày con vừa mới lên ba
Là ngày cha phải ĺa xa gia đ́nh
Rừng sâu nước độc tội t́nh
Lại đây mẹ chỉ xem h́nh ngày xưa
À con, xem cửa khóa chưa
Những lời mẹ kể, đừng đưa ra ngoài
Con xem, bố thật là oai
Ngày lên trung tá, mới ngoài ba mươi
Mắt tinh anh, nét mặt tươi
Mà nay đă trở nên người phế nhân
Nửa năm mẹ gặp một lần
Nhịn ăn nhịn mặc để phần nuôi thăm
Bây giờ con đă lớp năm
Những điều sắp biết, phải cần khắc ghi
Cho dù họ dạy điều chi
Con đừng hổ thẹn bởi v́ cha con
Chẳng qua vận mệnh xoay tṛn
Một thân chiến bại, chỉ c̣n hồng tâm
Có khi mẹ vẫn khóc thầm
Khi nghe con học ‘Ngụy Quân, Ngụy Quyền’
”
…
Buổi chiều ánh nắng nghiêng nghiêng
Chiếu khuôn mặt mẹ, sâu niềm cảm thương
Thương cha nằm đất ăn sương
Mỏi ṃn tù ngục, Bắc phương đọa đầy.
Hoài niệm trong hồn
Có lẽ khi nao
Mái tóc phai màu
Ta sẽ về thăm thành phố cũ
Cho vơi niềm lữ thứ trong tim
Như một cánh chim
Lặng lẽ bay t́m
Về khung trời hoa niên mơ mộng
Những cánh diều gió lộng hồn ta
Năm tháng trôi qua
Kư ức nhạt nḥa
Sài G̣n ơi có c̣n như trước
Đường Duy Tân quán nước hàng cây
Kỷ niệm về đây
Nhung nhớ lên đầy
Ly nước dừa khuôn viên đại học
Uống chung em, môi ngọt tay mềm
Tàn lá me xanh
Quả nặng trên cành
Chia cho nhau trái me chín tới
Mắt em cười vời vợi áng mây
Ta lạc trời Tây
Em vóc mai gầy
Đă vắng tin từ thời binh biến
Biết em giờ sông biển nơi nao.
Phạm Doanh