Tributaries - Louise Glück


Posted by Nhị Ca ..66..182.83 on Oct 11, 2020 at 21:42:47:

Tributaries - Louise Glück - Nodel Prize for Literature 2020

All the roads in the village unite at the fountain.
Avenue of Liberty, Avenue of the Acacia Trees—
The fountain rises at the center of the plaza;
on sunny days, rainbows in the piss of the cherub.

In summer, couples sit at the pool’s edge.
There’s room in the pool for many reflections—
the plaza’s nearly empty, the acacia trees don’t get this far.
And the Avenue of Liberty is barren and austere;
its image doesn’t crowd the water. Interspersed with the couples, mothers with their younger children.
Here’s where they come to talk to one another,
maybe meet a young man, see if there’s anything left of their beauty.
When they look down, it’s a sad moment: the water isn’t encouraging.

The husbands are off working, but by some miracle
all the amorous young men are always free—
they sit at the edge of the fountain, splashing their sweethearts
with fountain water.
Around the fountain, there are clusters of metal tables.
This is where you sit when you’re old,
beyond the intensities of the fountain.
The fountain is for the young, who still want to look at themselves.
Or for the mothers, who need to keep their children diverted.

In good weather, a few old people linger at the tables.
Life is simple now: one day cognac, one day coffee and a cigarette.
To the couples, it’s clear who’s on the outskirts of life, who’s at the center.
The children cry, they sometimes fight over toys.
But the water’s there, to remind the mothers that they love these children; that for them to drown would be terrible.
The mothers are tired constantly, the children are always fighting,
the husbands at work or angry. No young man comes.
The couples are like an image from some faraway time, an echo coming
very faint from the mountains.

They’re alone at the fountain, in a dark well.
They’ve been exiled by the world of hope,
which is the world of action,
but the world of thought hasn’t as yet opened to them.
When it does, everything will change.

Darkness is falling, the plaza empties. The first leaves of autumn litter the fountain.
The roads don’t gather here anymore; the fountain sends them away, back into the hills they came from.
Avenue of Broken Faith, Avenue of Disappointment,
Avenue of the Acacia Trees, of Olive Trees,
the wind filling with silver leaves,

Avenue of Lost Time, Avenue of Liberty that ends in stone,
not at the field’s edge but at the foot of the mountain.
___________________________________________________________________________

Phụ Lưu (Phạm Doanh)

Tất cả các con đường trong làng tụ tại đài phun nước.
Đại lộ Tự Do, Đại lộ Cây Keo—
Đài phun nước dựng lên ở trung tâm của quảng trường;
vào những ngày nắng, cầu vồng hiện trong tia đái của tượng thiên thần nhỏ.

Vào mùa hè, các cặp đôi ngồi ở bìa hồ.
Có chỗ trong hồ bơi cho nhiều phản ánh—
quảng trường gần như trống rỗng, những cây keo không tới được.
Còn Đại lộ Tự Do thì cằn cỗi và khắc khổ;
bóng nó không chiếu trên mặt nước.
Chen kẽ với các cặp là các bà mẹ có con nhỏ.
Đây là nơi họ đến nói chuyện với nhau,
May ra gặp một người đàn ông trẻ, xem liệu họ có còn đẹp hay không.
Khi họ nhìn xuống, đó là một khoảnh khắc đáng buồn: mặt nước không được khích lệ.

Những người chồng đi làm, nhưng do một phép màu nào đó
tất cả những chàng trai trẻ đa tình luôn được tự do—
họ ngồi ở ven đài phun nước, hất nước vào người yêu
Xung quanh đài phun nước có các cụm bàn kim loại.
Đây là nơi bạn ngồi khi về già,
ngoài cự ly của đài phun nước.
Đài phun nước dành cho những người trẻ tuổi, những người vẫn muốn ngắm nhìn bản thân.
Hoặc cho các bà mẹ, những người cần giữ cho con mình được phân tâm.

Khi thời tiết đẹp, một vài người già nán lại các bàn ăn.
Cuộc sống bây giờ thật đơn giản: một ngày cognac, một ngày cà phê và điếu thuốc.
Đối với các cặp đôi, thấy rõ ai là người ở bên ngoài, ai ở trung tâm đời sồng.
Những đứa trẻ khóc, đôi khi chúng tranh giành đồ chơi.
Nhưng nước ở đó, để nhắc nhở các bà mẹ rằng họ yêu những đứa trẻ này; rằng để chúng chết đuối sẽ rất khủng khiếp.
Những người mẹ mệt mỏi triền miên, những đứa trẻ luôn đánh nhau,
những người chồng tại nơi làm việc hoặc tức giận. Không có thanh niên nào đến.
Những cặp đôi như hình ảnh từ một thời xa xăm nào đó, một dư âm vọng về
rất mờ nhạt từ những ngọn núi.

Họ đang ở một mình ở đài phun nước, trong một cái giếng tối tăm.
Họ đã bị đày ải bởi thế giới của hy vọng,
cũng là thế giới của hành động,
nhưng thế giới của tư duy vẫn chưa mở ra với họ.
Khi nó xảy ra, mọi thứ sẽ thay đổi.

Bóng tối đang buông xuống, quảng trường trống rỗng. Những chiếc lá đầu mùa thu rải rác trên đài phun nước.
Những con đường không tập trung về đây nữa; đài phun nước đưa chúng đi, trở lại những ngọn đồi nơi chúng đến.
Đại lộ Niềm Tin Tan Vỡ, Đại lộ Thất Vọng,
Đại lộ Cây Keo, Cây Ô liu,
gió đầy lá bạc,

Đại lộ Thời gian Đã Mất, Đại lộ Tự do kết thúc bằng đá,
không phải ở bìa ruộng mà ở chân núi.



Monitor only (poster can delete own posting with password "delete")
Password:   

Share your opinion!
________________________

Post A Followup

Name:       E-Mail:
Subject:
Comments:
 Mã đang dùng: 

VIETUNI [V1.618] viết bởi Trần Anh Tuấn, lấy từ website chính của Anh Tuấn


[ VSGardens Forum ]