Xuân đến lá xanh
Thu rơi về cội
tim chưa nói,
tiếng đời đi vội vào mơ
Sau này giã biệt thơ
con tim sẽ trở thành rắn rỏi
người khoác lên một tâm hồn cằn cỗi,
mặc Hồn thơ hấp hối dật dờ
Nhưng tim người đâu thể khác xưa
như sáng hôm nao có điều mới lạ
Một tia nhìn nói lên tất cả
Đã vô tình đốt cháy tim anh
Mới hôm nào Xuân xanh
nay nhìn đời thay đổi
mai lá khô tàn úa vội
ai có kịp về ấp ủ ước mơ?