Một lần lạc lối, một đời băn kho&#


Posted by Phạm Doanh ..99..81.254 on Dec 18, 2017 at 06:24:16:

Cái tâm bất toại

Màn mưa giăng chuỗi hạt dầm
Gió về trong tiếng thì thầm cỏ hoang
Ngang trời mây xóa nắng vàng
Bước trầm tư bỏ địa đàng phía sau
Một vùng tâm khảm nát nhàu
Con đường vô định bụi ngầu vết chân
Cuộc đời chắc đã bao lần
Để niềm nghi hoặc xám dần vành môi
Hình như trong mỗi con người
Cái tâm bất toại có thời sơ sinh
Mang theo vào cuộc đăng trình
Đến hay không đến, vô tình chẳng hay
Ngẩn đầu hứng hạt mưa bay
Trên bờ sông vắng chiều nay lỡ đò.


Phạm Doanh
______________________________________

Hoại tâm


Nhìn gương chẳng nhận ra mình
Nhìn trong đáy vực thấy tình đánh rơi
Ống tre gõ nhịp rã rời
Một vùng tĩnh lặng, một đời hư hao
Từ em đổi bến hôm nào
Khung trời huyền thoại tan vào gió mưa
Bàn tay từng ngón dư thừa
Mùi thơm mái tóc còn đưa mộng về
Lời kinh Bát Nhã lê thê
Chừng bao nhiêu niệm chưa hề bao dung
Quanh mình nỗi nhớ không cùng
Ê a câu kệ chập chùng bóng đêm .


Phạm Doanh
——————————————————————————–


Dây cương đã chùng

Ngựa đi chưa hết đoạn đường
Vó câu đã mỏi, dây cương đã chùng
Chân trời mây xám mông lung
Nắng chiều dần nhạt, khuất vùng tâm tư
Nằm trên bãi cỏ xanh lừ
Nghe từng hoài niệm ngật ngừ trôi qua
Hình như trong mỗi sát na
Cái duyên cái nghiệp theo ta chẳng rời
Bao nhiêu quyết định trong đời
Có làm thay đổi số trời được đâu .


Phạm Doanh
——————————————————————————–


Gió vồng bụi đỏ

Hàng cây khô lá ven đường
Gió vồng bụi đỏ về phương hướng nào
Kiếp người còn mãi xanh xao
Nụ hồng chưa nở đã hao thân gầy
Mưa sao chẳng dạt về đây
Để hằn nứt nẻ luống cầy khô khan
Cát bay sa mạc ngút ngàn
Ta về ôm nỗi điêu tàn phá thân.


Phạm Doanh
______________________________________________


Phù vân trên cõi thế gian

Phù vân trên cõi thế gian…
Công danh,
ngọn đuốc sẽ tàn tháng năm
Được gì?
ray rứt băn khoăn
Thân ta cũng phận con tằm giăng tơ
Rút lòng dệt mãi mộng mơ
Tỉnh cơn u mị phạc phờ lao tâm
Phù vân,
dù biết phù vân
Mà sao vẫn nặng bước chân miệt mài .


Phạm Doanh
__________________________________


Phải ta mê muội

Trong gương đường nét bơ phờ
Mỗi ngày mỗi thấy nghi ngờ bản thân
Phải ta giá áo túi phân
Phải ta mê muội xoay vần vô minh?


Phạm Doanh
_________________________________________


Ta từ đâu, ta về đâu ?

Ta từ vô ý đất trời
Ngẫu nhiên cha mẹ, vào đời láo lơ
Năm mươi năm lẻ đến giờ
Trong từng hơi thở nghi ngờ bản thân
Cuối đường viễn mộng phù vân
Ngẫm ra mọi chuyện chỉ ngần ấy thôi
Bụi tro, tro bụi tái hồi.


Phạm Doanh
_____________________________________________

Tay ôm trăm mối hoài nghi


Tay ôm trăm mối hoài nghi
Biết vài năm nữa còn gì trong tim
Bây giờ đã thấy đắm chìm
Trong vùng lầy lội kéo ghìm tâm tư
Nằm nghe nội tạng đau nhừ
Một đời nào gặp đại từ đại dung
Cõi người tiền hậu không cùng
Biết bao kiếp trước đã từng u mê
Kiếp này vẫn lạc lối về
Bừng con mắt dậy nồi kê chưa vàng
Vấn vương chi một tiếng đàn
Để cho hồn trải mộng hoàng đêm thanh
Hàng dương liễu hết màu xanh
Lá bay theo gió, tan tành giấc mơ.


Phạm Doanh
____________________________________________

Tôi bò ngang giống như cua


Tôi bò ngang giống như cua
Nhỏng chân, xoải bộ, con rùa chui qua
Tôi quỳ dươí tượng Phật Bà
Nam mô Di Lặc, Phổ Đà độ siêu
Mặt xanh tàu lá chuối tiêu
Tại em cắt chỉ cho diều đứt giây
Sống đời sâu bọ bao ngày
Bất tri, bất ngộ nửa thày nửa ma.


Phạm Doanh
__________________________________________
Tôi quen lầy lội lâu rồi


Tôi quen lầy lội lâu rồi
Qua vùng đá tảng thấm lời triết nhân
Lạc loài ngày tháng vong thân
Hết cơn mộng mị thấy gần xuôi tay
Bao nhiêu khát vọng vơi đầy
Trôi theo những đám mây bay ngút ngàn
Còn đây cuộc sống đi hoang
Trầm kha trong vũng điêu tàn xác xơ
Như loài thạch thảo vật vờ
Đêm nghe tiếng gió ơ hờ lao tâm.


Phạm Doanh
________________________________________________


Từ khi nhận lấy phần thua

Từ khi nhận lấy phần thua
Tôi vào chỗ khuất, tranh đua mặc đời
Bồng bềnh tâm khảm triền khơi
Bỗng nghe tiếng gọi à ơi ngọt lừ
Đâu là thật, đâu là hư
Nhớ lần tỉnh mộng đau nhừ xác thân
Đã quên cung cách ân cần
Quên lời nói ngọt quên phần đón đưa
Tôi quen bóng tối dư thừa
Cái lòng sợ nắng ngăn ngừa bước đi
Thật ra cũng chẳng còn gì
Để cho hay nhận,
thôi thì
lặng câm.


Pham Doanh
________________________________________________
Tiếng kinh buồn trong đêm


Hình như tiếng vọng trong hồn
Tiếng chuông đệm tiếng kinh buồn trong đêm
Trên vùng đá tảng vang rền
Tâm tư khắc khoải còn nguyên vết hằn
Về đâu cũng thấy khô cằn
Đóa quỳnh hết nhựa lìa cành cuối thu
Trần gian giăng kín sương mù
Bao giờ thoát khỏi lao tù nội tâm .


Phạm Doanh
_____________________________________


Trong tiềm thức, nỗi hao gầy

Trong tiềm thức, nỗi hao gầy
Tận cùng tim óc nào hay ngậm ngùi
Cố tìm xem có gì vui
Chỉ nghe cô độc đẩy lùi trí khôn
Mưa rơi trên mái ngói ….
buồn
Tâm tư tê dại qua nguồn thụy miên
Tưởng là hết tóc quy thiền
Ngày ngày thức giấc muộn phiền vẫn đây
Lấp sao khoảng trống vắng này
Một vùng vực thẳm chứa đầy chân không
Buông mình vào chốn mênh mông
Hố sâu không đáy hay lòng không an
Lên xe,
tốc độ ngút ngàn
Hai trăm cây số điêu tàn tim ta
Não nề tiếng hát Khánh Hà
Hai trăm bốn chục, chân ga nặng chùng
Biết là điên,
biết là khùng
Mà xe vùn vụt không ngừng được đây
Nhạt nhòa phía trước
hàng cây
Cuộc đời
như giấc mộng ngày …
đó thôi.


Phạm Doanh
______________________________________
Và đây lề lối cõi trần


Và đây lề lối cõi trần
Mang theo để biết tối tăm con ngườị
Vẫn mây, vẫn nước, vẫn trời
Nào tâm vô lượng nào lời vị tha
Nhìn gương chỉ thấy lạ xa
Đưa tay vuốt mặt biết là ta đây
Nét hằn năm tháng hao gầy
Trong đôi mắt dại còn đầy bóng đêm .


Phạm Doanh
______________________________________________
Đối diện nỗi buồn


Còn đây đối diện nỗi buồn
Còn tìm đâu được tuổi hồn nhiên xưa
Tháng ngày xót lại cũng thừa
Trở trăn từ lúc đời chưa sóng ngầm
Ngồi đây lục lọi thăng trầm
Khi say chất ngất, lúc thầm xót xa
Khi tình nâng giấc ngọc ngà
Lúc tình bạc phận mù xa cuối trời
Trên tay đếm lại mộng đời
Nghe niềm tuyệt vọng gửi lời trối trăn.


Phạm Doanh
______________________________________________

Người ôm phiền muộn lang thang cuối đời


Em đi về phía mặt trời
Để người ở lại rã rời tâm tư
Còn nghe thể xác đau nhừ
Quanh đời chẳng biết thực hư thế nào
Một vùng ký ức lao xao
Chối từ nhận thức, trốn vào thiền môn
Với ngàn bất định trong hồn
Với tâm huyền hoặc, nỗi buồn giăng ngang
Cửa Thiền phong kín võ vàng
Người ôm phiền muộn lang thang cuối đời .


Pham Doanh



Follow Ups:
Monitor only
Password:   

Post A Followup

Name:       E-Mail:
Subject:
Comments: (Xin nhớ đ�nh một chấm v�o khung điện thư ph�a tr�n)
 M� đang d�ng: 

VIETUNI [V1.618] viết bởi Trần Anh Tuấn, lấy từ website ch�nh của Anh Tuấn


[ VSGardens Poem Forum ]