Tôi chắc hẳn bây giờ người yên trí,
chẳng còn buồn mai mốt cách xa tôi
mười năm qua:
dài nữa cũng thế thôi!
những kỷ niệm xếp vào rương khóa lại!
người có thể xem tôi như hóa dại
chút ngông cuồng qua nét bút ngu ngơ
và như thế:
đêm về thoảng trong mơ
hãy xóa hết chút tình còn lắng đọng
khi có thể:
tôi ngu ngơ dấy động,
đi lạc vào trong nỗi nhớ không tên
râu tóc bạc còn ai nhớ mà quên,
nếu có khóc,
thà coi là giả bộ!