Tôi để bài thơ trên lối đi
Em có đọc sẽ thấy hồn tôi khóc
Giọt nước mắt vì em rơi rất thật
Có động lòng một kẻ rất vô tư
Em hồn nhiên trong tất cả ngôn từ
Đâu có biết một người đang đau khổ
Yêu em quá mặc tim đầy giông tố
Tình tôi trao như sóng vỗ xô bờ
Em hiểu gì đằng sau những trang thơ
Từng câu chữ khắc tình tôi tận tụy
Dành riêng em mong tim cùng một ý
Để yêu thương giang rộng những mong chờ ...
-
Ai quên bài thơ trên lối đi
anh nhặt được, đem về làm bảo vật
xin chép lại những gì chân thật
của một thời chan chứa những mê say
Thơ ai đó luôn nồng ấm hương bay
từng quyện chặt mảnh hồn người qua ngõ
dẫu vô tư như lá vàng trên vai đó
là tình thơ nắn nót gởi trao người
thơ bay, lá rụng tơi bời
anh đi qua ngõ lá rơi vào hồn
thơ trời rụng nhẹ cuối thôn
bâng khuâng như lễ đính hôn gởi người
và anh, anh nhận được rôi