Tình cờ


Posted by , ..24..240.206 on Nov 15, 2018 at 17:15:52:


Có những hạnh ngộ không ngờ trước, chỉ một lần mà sao còn lưu lại trong lòng những vấn vương nhẹ nhàng đo mà dài lâu đến mấy ngày vẫn chưa tan!
Thôi thì tại ta, với trái tim bây giờ tuy không là những cơn bão tố tình yêu, nhưng lại ngấm ngầm và đậm nét trong mạnh nguồn của yêu thương con người .

Em gặp ta trong chuyến bay từ Đài Loan về San Fransisco trong mùa lửa cháy;
Em sẽ bay đến Denver, ta xuôi về North Carolina
hai đứa quyết định đổi vé ngồi cạnh bên nhau - Ừ thì đã vậy, ta là phận làm anh sẽ săn sóc, lắng nghe những gì em nói bằng tất cả tâm lòng mình để cho chuyến hành trình từ Đông sang Tây ngắn lại .

Em mái tóc đen huyền sợi nhỏ, đã dành cho ta khuôn mặt cười rạng rỡ mùa Xuân, ánh mắt chứa những vì sao lấp lánh, với hàm răng trắng đều, đôi má lúm đồng tiền nhân hậu có xen vào vài khoảnh khắc chu môi nũng nịu ta lắng nghe gì không ? em nói trong như những tiếng phong linh trong lành .
Em quấn mình trong chiếc chăn dạ mỏng manh và đi vào giấc ngủ chập chờn làm trễ cả chiếc vai trần, anh nhẹ đắp cho em kẻo cảm lạnh thì ai, ai sẽ lo cho em ở Denver xứ núi lạnh lùng hơn cả Hy Mã Lạp Sơn kia ?
Rồi máy bay đi đang qua cơn bão giữa từng không, em tựa đầu vào vai anh trong giấc ngủ để rồi trở giấc cuống quýt xin lỗi đã sơ ý .
Anh cũng cuống quýt bảo đó chỉ là phận sự của anh chăm lo cho em nhỏ, xin đừng ngượng ngập mà làm cho anh khó xử!
Em sửa lại dáng ngồi nghiêm trang như tượng Đức Mẹ, không cười nói hồn nhiên như trước nữa - Ôi, bỗng dưng thời gian như ngừng trôi, mà tiếng rên rỉ của động cơ làm cho không gian đặc quánh đến mức vô duyên!
Cái thời gian và không gian ấy cứ trôi đi một cách trơ trễn vô tích sự, em có biết không ?

Thật sự ta cảm thấy nàng nghiêm trang quá ! như ta là kẻ có trọng tội và cần phải ngồi xa nàng hơn một tí nữa đi! :) Nhưng đồng lúc nàng mong manh quá! Ta không thể không để ý vì lỡ khi nàng mở miệng hỏi ta điều gì mà ta lại không có mặt quanh nàng thì coi sao cho phải lẽ!?:)

Vì ta quan tâm con gái đang nghĩ gì? ta có lỡ lời với cô nàng hay không, hay là chẳng phải ta mà nàng cũng chẳng suy nghĩ chi cả! hỉ vì khung cảnh này, hoàn cảnh này còn bỡ ngỡ chưa quen!?
Tại vì sao ta lại lo nghĩ nhiều thứ trong phong cách trơ trễn của khoảng không gian và thời gian lẽ ra phải là bình thản và vô tư lự chứ ?:)
Ta chìm vào suy nghĩ mông lung - Thì ra người ta bảo con gái thật là khó hiểu cũng có cái lý của họ!?!

Ta để mặc cho thời gian trôi qua như vậy, mãi cho đến lúc cô chiêu đã viên hàng không đem đến cho hai anh em khay thức ăn và em gọi nhỏ:"Brother, your meal is here - are you hungry?"
Thay vì trả lời thẳng vào câu hỏi, tôi hỏi dồn dập ngược trở lại toàn là những thứ không ăn nhập gì với món ăn đang ở trước mắt kia!
Cô em gái bỗng cười hóm hỉnh:"anh nghĩ chi nhiều thế!? nghĩ nhiều như thế để làm gì ?! :)
Rồi nàng bảo rằng nàng chẳng ngủ được nhưng thay vào là sự hiếu kỳ về người anh mới tinh này khi còn trẻ thì dáng dấp ra sao, sinh sống như thế nào ?

Và em đã ban cho ta sự tự nhiên trở lại, để rồi bây giờ đem chuyện anh em mình ra kể hay lại làm thơ ?! :)



Follow Ups:
Monitor only
Password:   

Post A Followup

Name:       E-Mail:
Subject:
Comments: (Xin nhớ đ�nh một chấm v�o khung điện thư ph�a tr�n)
 M� đang d�ng: 

VIETUNI [V1.618] viết bởi Trần Anh Tuấn, lấy từ website ch�nh của Anh Tuấn


[ VSGardens Poem Forum ]