Tôi sinh ra vào mùa đất nước loạn ly,
những kỷ niệm thời đó có gì đâu cho tuổi học trò
tuổi nào vui khi đem nghe bom nổ,
tiếng đạn vang rền đánh thức giấc giấc mơ
theo chân Mẹ vội vàng ẩn mình
vào giữa hai cót thóc tránh đạn bay lạc
Tuổi nào vui trên căn gác nhỏ
thấp thoáng hỏa châu thắp hoảng loạn trên bầu trời
thay vì ngắm những ánh sao đọng trên giòng sông Ngân
Tuổi nào vui khi vùi đầu vào chồng sách vở
vì sợ sệt yêu đương là chiếc vé đi vào
những cuộc chiến thảm khốc nơi vĩ tuyến 17 xa xôi
Tuổi nào vui khi đất nước nhuộm màu máu đỏ,
liều mình bỏ trốn quê hương như vượt thoát ngục tù
...