Dịu Buồn!
Xa rồi một thuở mộng ái yêu
Còn đâu tha thiết dưới ánh chiều
Trăm thương ngàn nhớ ai nào nỡ
Giã biệt nôi tình chuốt hoang liêu
Chợt nhiên vô cớ dạ chớm buồn
Bờ môi ran rác giọt sầu vương
Kỷ niệm nồng nàn thời son trẻ
Chạm ngõ tận cùng nỗi đau thương
Có lẽ lòng ta trót dại khờ
Vần thơ luyến ái đắm hồn mơ
Với những mông lung và khao khát
Khiến trái tim yêu đến thẫn thờ
Vô cớ hôm nay vướng trái sầu
Ôm choàng hư tưởng quạnh lòng đau
Có lẽ trong tim hồi nức nỡ
Da diết lối về thuở có nhau
Lặng lẽ mình anh bước lang thang
Nghe đâu xa thẳm tiếng cung đàn
Lời ru dịu buồn vang thánh thóat
Lạc phím dây trùng trĩu sầu mang
Đành lòng ta về với đơn côi
Tiếc nuối là chuyện cũng lỡ rồi
Dấu ái ngày nao giờ đã hết
Xem như duyên tận nghĩa phai phôi
Bài thơ tình cuối anh dệt trao
Đan những luyến thương lẫn ngọt ngào
Có những ray rứt và xa xót
Nhưng vẫn thương em biết nhường bao ./.
Tài Nguyễn