1. Trước khi mổ
Đèn chói sáng, ngày hay đêm chẳng biết
Tường trắng tinh, anh sửa soạn đi vào
Vùng mê muội, vùng biên cương cơi chết
Nơi khung trời không có một v́ sao
Nếu thiếu em chẳng có ǵ để tiếc
Anh sẽ vùi trong giấc ngủ hư hao
Nhà đă dọn bản chúc thư đă viết
Cuộc phù sinh sao lại phải bám vào
Nhưng anh nhớ đến t́nh ta tha thiết
Lúc bên nhau, bao kỷ niệm ngọt ngào
Nhớ môi thơm và mắt em xanh biếc
Thấy cuộc đời lại đáng sống làm sao
Người bác sĩ nói anh nên nghĩ đến
Những điều chi đẹp nhất ở trên đời
Anh nhắm mắt cho mọi điều tan biến
Và chỉ c̣n gương mặt của em thôi.
2. Trong khi mổ
Làn dao, nghe cắt vào da
Xuất thần ngó lại thấy ta trên bàn
Nh́n thân xác, chợt bàng hoàng
Dường như không phải ḿnh đang là ḿnh ...
3. Sau khi mổ
Anh tỉnh lại trong cơn đau nát cổ
Liều thuốc mê làm thân thể mệt nhoài
Người tê dại, đầu đau như búa bổ
Từ ống dây, ḍng nước nhiểu vào tay
H́nh như đă một ngày sau khi mổ
V́ b́nh minh chập choạng ở bên ngoài
Những giọt mưa đập vào khung cửa sổ
Trong căn pḥng vắng lặng chẳng c̣n ai
Trời cuối thu cây khô buồn trơ trụi
Cũng không c̣n một chiếc lá cuối cùng
Thấy tất cả đều chỉ là cát bụi
Và cuộc đời, vâng, một cơi mông lung
Vết đau chấn, khó khăn từng hơi thở
Ước mong sao em có mặt bên giường
Anh thiếp đi, c̣n nghe ḿnh nói nhỏ
Cám ơn đời v́ em đó, em thương.
Phạm Doanh
_________________
Ta,
người chưa diệt chữ T́nh
Mong ǵ ngộ, giác
giữa thinh không này