Ta cứ ngỡ T̀NH: ngàn năm, bất diệt
Hóa rằng ta suy nghĩ quá mơ hồ
Cuộc đời mà, nào có phải là thơ
Vĩnh cửu ư - làm ǵ hoài tồn tại !!!
Ta cứ ngỡ ta yêu người măi măi
Hóa rằng không; trong ngang trái đau ḷng
Mỗi sớm mai khi ánh nắng phớt hồng
Người ...
Có hay không cũng sẽ thành vô nghĩa
Trách cứ đi; tâm hồn ta là thế
Chẳng ngại ngùng xua tiếng khóc nỉ non
Người bảo ta ôm giấc mộng vàng son
Ừ, dư hơi, th́ thôi người cứ bảo
Ta điềm nhiên mang con tim nói láo
Lỗi tại ta, hay lỗi ở tại người
Soi mói làm ǵ; cũng vậy mà thôi
"T́nh trong tôi không ngàn năm tồn tại !"