Posted by tâm tịnh (172..83.52) on January 21, 2022 at 22:07:30:
In Reply to: Gởi bác tâm tịnh và những ai thích đọc posted by Phù Vân on January 21, 2022 at 21:01:12:
Nhân ngày xuân sắp tới, tặng bác PV câu chuyện sau, chúc bác t́m thấy cái ḿnh cần t́m nhá :
Ni sư người Khúc Giang, họ Lưu, xuất gia tu ở chùa Sơn Giản ( 山涧寺) gần thôn Tào Hầu. Về sau Ni sư làm vị đứng đầu Tỳ-khưu Ni ở Nam Hoa Thiền Tự (南华禅寺). Hằng ngày Ni sư thường tụng kinh Niết Bàn nhưng chưa rơ yếu nghĩa, bèn đem Kinh này hỏi Lục tổ Huệ Năng để nhờ ngài khai thị. Ni Sư cầm quyển kinh hỏi chữ. Tổ bảo không biết chữ nhưng cứ hỏi nghĩa, Tổ sẽ giải thích cho. Ni Sư nói: "Chữ c̣n chẳng biết, làm sao hiểu được nghĩa" Tổ nói: "Diệu lư của chư Phật chẳng quan hệ ǵ với văn tự". Nghe qua lời này, Ni Sư vô cùng kinh ngạc và báo cho mọi người trong thôn rơ: "Đây là bậc liễu Đạo, chúng ta nên trân trọng cung thỉnh cúng dường".
Một hôm Ni sư lên núi dạo cảnh Xuân về, với đôi hài bện bằng dây gai lội khắp đầu non có mây ngàn giăng phủ, để t́m mùa Xuân mà Ni sư cho rằng một cái ǵ đó rất đẹp, rất thơ, rất lư tưởng cho cuộc sống tu sĩ của ḿnh. Nhưng đi suốt cả ngày t́m hoài chẳng thấy cái ǵ là Ư Xuân chân thật. Khi quay gót trở về, đôi hài đă rách nát, chợt nh́n thấy cành mai trên đầu Ni sư đang nở hoa thơm ngát, Ni sư nhận ra đầy cảnh Xuân trọn vẹn ngay nơi tâm ḿnh, đâu cần phải ngao du sơn thủy mới thưởng thức được hương vị mùa Xuân. Lúc ấy Ni sư liền cảm tác một bài thơ “Mai Hoa” được cho là “Ngộ Đạo Thi” như sau:
Chung nhật tầm Xuân bất kiến Xuân.
Mang hài đạp phá lănh đầu vân.
Quy lai ngẫu bả mai hoa khứu.
Xuân tại chi đầu dĩ thập phân.
Trọn suốt ngày t́m chẳng thấy Xuân.
Giày gai đạp nát đỉnh mây ngần.
Trở về bỗng thấy hương mai rộ.
Rơ thật đầu cành trọn Ư Xuân.