Thôn Nữ
Thôn Nữ, Thôn Nữ ơi
Trăng đã lên rồi
Thuyền đã ra khơi
Sao còn đứng đợi
Cho mắt buồn vời vợi áng mây
Lặng lẽ từ nay
Khói quyện chân mày
Thôi là hết những ngày gió lặng
Đường đê mềm nghe nặng bàn chân
Thôn Nữ ơi
Trăng đã lên rồi
Về thôi!
Phạm Doanh
__________________________________
Những vết thương đời
Tôi lui vào bóng tối
Nhìn lại một quãng đời
Cho bây giờ có hối
Cũng muộn quá đi thôi
Em chưa hề dung túng
Em chưa biết ngạnh nguồn
Tôi hôm qua còn đứng
Nay ngã gục bên đường
Quanh đây còn bè bạn?
Hay chỉ lời nói suông
Và cuộc tình đứt đoạn
Chưa hết một hồi chuông
Em đi tìm dấu vết
Tôi mang sẹo khắp người
Và mang lời rắn rết
Bám như đỉa không vôi
Đêm nghe đời gọi nhỏ
Hãy gắng gượng mà vui
Tiếc chi tình lầm lỡ
Mà đeo nỗi ngậm ngùi
Tôi thở dài đứng dậy
Nhìn lại, lại mình tôi
Băng tan và nước chảy
Buồn thêm cũng thế thôi
Trong tận cùng tâm khảm
Hằn những vết thương đời
Nhưng hễ còn rung cảm
Tôi biết vẫn còn tôi.
Phạm Doanh
___________________________________
Yếm phơi đầu gió
Là tiếng lòng em đó phải không?
Như ngân nga nhẹ phím tơ đồng
Buổi chiều cơn gió thơm mùi quế
Có lẽ em phơi dải yếm hồng
Ướp hương cô gái kiêu sa ấy
Giặt xong thơm ngát cả dòng sông
Người qua bến nước mang mang dạ
Uống cả hương người lẫn nước trong.
Phạm Doanh