cười lên, che khuất nỗi buồn
cho đời thấm giọt t́nh thương dạt dào
quên đi phiếm luận tào lao
lời bàn thiên hạ làm sao thật ḷng ?
cuời vang giữa cơi mông lung
trôi qua năm tháng thăng trầm buồn vui
Ơi em chớ có ngậm ngùi
khi thuyền không bến buồm xuôi ngược chiều
cười cơn gió thoảng điu hiu
cuốn xoay hồn thất lạc, phiêu giang hồ
bao đêm thức trắng mộng mơ
t́m vê dĩ văng tuổi thơ thiên đường
cười cho cảm xúc vô thường
thực hư, hư thực vấn vương làm ǵ ?
xin cho em, chút từ bi
ghi sâu giữa tuổi xuân th́ khó phai