Noon - Louise Glueck Nobel Prize for Literature 2020
They’re not grown up—more like a boy and girl, really.
School’s over. It’s the best part of the summer, when it’s still beginning—
the sun’s shining, but the heat isn’t intense yet.
And freedom hasn’t gotten boring.
So you can spend the whole day, all of it, wandering in the meadow.
The meadow goes on indefinitely, and the village keeps getting more and more
faint—
It seems a strange position, being very young.
They have this thing everyone wants and they don’t want—
but they want to keep it anyway; it’s all they can trade on.
When they’re by themselves like this, these are the things they talk about.
How time for them doesn’t race.
It’s like the reel breaking at the movie theater. They stay anyway—
mainly, they just don’t want to leave. But till the reel is fixed,
the old one just gets popped back in,
and all of a sudden you’re back to long ago in the movie—
the hero hasn’t even met the heroine. He’s still at the factory, he hasn’t begun to go bad.
And she’s wandering around the docks, already bad.
But she never meant it to happen. She was good, then it happened to her,
like a bag pulled over her head.
The sky’s completely blue, so the grass is dry.
They’ll be able to sit with no trouble.
They sit, they talk about everything—then they eat their picnic
They put the food on the blanket, so it stays clean.
They’ve always done it this way; they take the grass themselves.
The rest—how two people can lie down on the blanket—
they know about it but they’re not ready for it.
They know people who’ve done it, as a kind of game or trial—
then you say, no, wrong time, I think I’ll just keep being a child.
But your body doesn’t listen. It knows everything now,
it says you’re not a child, you haven’t been a child for a long time.
Their thinking is, stay away from change. It’s an avalanche—
all the rocks sliding down the mountain, and the child standing underneath
just gets killed.
They sit in the best place, under the poplars.
And they talk—it must be hours now, the sun’s in a different place.
About school, about people they both know,
about being adult, about how you knew what your dreams were.
They used to play games, but that’s stopped now—too much touching.
They only touch each other when they fold the blanket.
They know this in each other. That’s why it isn’t talked about.
Before they do anything like that, they’ll need to know more—
in fact, everything that can happen. Until then, they’ll just watch
and stay children
Today she’s folding the blanket alone, to be safe.
And he looks away—he pretends to be too lost in thought to help out.
They know that at some point you stop being children, and at that point
you become strangers. It seems unbearably lonely.
When they get home to the village, it’s nearly twilight.
It’s been a perfect day; they talk about this,
about when they’ll have a chance to have a picnic again.
They walk through the summer dusk, not holding hands but still telling each other every thing.
________________________________________________________________________________
Buổi Trưa - Phạm Doanh dịch sang tiếng Việt
Họ chưa trưởng thành — thực sự giống một cậu bé và cô bé hơn.
Niên học kết thúc. Đó là thời điểm tuyệt vời nhất của mùa hè, khi nó vẫn đang bắt đầu—
mặt trời đang chiếu sáng, nhưng sức nóng chưa gay gắt.
Và tự do không trở nên nhàm chán.
V́ vậy, bạn có thể dành cả ngày, để lang thang trên đồng cỏ.
Đồng cỏ cứ vô biên, và ngôi làng ngày càng mờ nhạt-
Nó có vẻ là một vị trí kỳ lạ, khi ta rất trẻ.
Họ có thứ mà mọi người đều muốn và họ không muốn—
nhưng dù sao họ muốn giữ nó; đó là tất cả những ǵ họ có thể trao đổi.
Khi họ ở một ḿnh như thế này, đây là những điều họ nói về.
Như thế nào thời gian không lướt qua họ.
Nó giống như cuộn phim đứt ở rạp chiếu. Dù sao họ vẫn ở lại—
chủ yếu là họ không muốn rời đi. Nhưng cho đến khi cuốn phim đứt được chỉnh,
cuộn cũ vẫn được gắn vào,
và đột nhiên bạn trở lại từ lâu trong bộ phim—
Vai nam chính thậm chí c̣n chưa gặp vai nữ chính. Anh vẫn đang ở nhà máy, anh chưa bắt đầu tồi tệ.
Và cô đang lang thang quanh các bến tàu, đă hư hỏng.
Nhưng cô không bao giờ muốn nó xảy ra. Cô tốt, rồi điều đó xảy ra với cô ta,
như thể bị một cái túi chụp lên đầu.
Bầu trời hoàn toàn trong xanh nên cỏ khô.
Họ sẽ có thể ngồi mà không gặp khó khăn.
Họ ngồi, họ nói về mọi thứ — sau đó họ ăn bữa ăn ngoài trời
Họ đặt thức ăn trên chăn, v́ vậy nó vẫn sạch.
Họ luôn làm theo cách này; họ tự lấy cỏ.
Phần c̣n lại — làm sao hai người có thể nằm trên chăn—
họ biết về nó nhưng họ chưa sẵn sàng cho nó.
Họ quen những người đă làm điều đó, như một loại tṛ chơi hoặc thử nghiệm—
sau đó bạn nói, không, chưa đén lúc, tôi nghĩ rằng tôi sẽ tiếp tục là một đứa trẻ.
Nhưng cơ thể bạn không lắng nghe. Nó biết mọi thứ bây giờ,
nó nói rằng bạn không phải là một đứa trẻ, đă lâu rồi bạn đă không c̣n là một đứa trẻ.
Suy nghĩ của họ là, tránh xa sự thay đổi. Đó là một trận tuyết lở—
tất cả các tảng đá trượt xuống núi, và đứa trẻ đứng bên dưới
sẽ chết thôi.
Họ ngồi ở chỗ tốt nhất, dưới hàng dương.
Và họ nói với nhau – bây giờ phải là đă vài giờ, mặt trời ở một nơi khác.
Về trường học, về những người mà cả hai đều quen,
về việc trở thành người lớn, về cách bạn biết ước mơ của ḿnh là ǵ.
Họ từng chơi tṛ chơi, nhưng điều đó giờ đă dừng lại — quá nhiều sự va chạm da thịt.
Họ chỉ chạm vào nhau khi gấp chăn lại.
Họ biết điều này ở nhau. Đó là lư do tại sao nó không được nói đến.
Trước khi làm bất cứ điều ǵ như vậy, họ cần biết thêm—
trong thực tế, tất cả mọi thứ có thể xảy ra. Cho đến lúc đó, họ sẽ chỉ xem chừng
và tiếp tục làm trẻ em.
Hôm nay cô ấy đang gấp chăn một ḿnh, để được an toàn.
Và anh nh́n đi chỗ khác – anh giả vờ như quá ch́m đắm trong suy nghĩ để khỏi giúp đỡ.
Họ biết rằng tại một thời điểm nào đó bạn không c̣n là trẻ em nữa, và tại thời điểm đó
bạn trở thành những người xa lạ. Nó có vẻ cô đơn không thể chịu được.
Khi họ về đến làng, trời đă gần chạng vạng.
Đó là một ngày hoàn hảo; họ nói về điều này,
về khi nào họ sẽ có cơ hội đi dă ngoại lần nữa.
Họ bước qua hoàng hôn mùa hạ, không nắm tay nhau nhưng vẫn kể cho nhau nghe mọi điều.