Ta trở lại với hình hài rất vội
một thân người bồi đắp bởi thịt xương
theo vóc ấy vun trồng trăm thứ tội
suốt trăm năm còn nhớ một thiên đường!
Đôi con mắt là cửa vào thứ nhất
những "sắc" còn ghi lại bóng hình em
đến muôn đời về sau không thể mất
để nhớ nhau trong sáu ngả đi tìm
Những tiếng nói đi vào trong tâm tưởng
lạc về đâu trong những note "nguyên âm"
bao trầm bổng khúc nhạc đời giao hưởng
còn vang lên trong những lúc âm thầm
Đây "khứu giác" với hương thơm quyến rũ
lòng đê mê theo gió khắc ghi lòng
và chán ghét những hôi tanh khó ngửi
trần lao này ai biết có hay không ?!
Tâm đã nếm bao nhiêu điều ngọt đắng
khi chua cay khi lại thấy mặn mà
khi khẩu "vị" đã trở thành quen thuộc
giòng sông đời thèm khát cứ tuôn ra
Ôi "thân" xác suốt đời chưa thấm mệt
vẫn ăn mày từng cảm giác vấn vương
giọt nước mát chạm vào da đã lạnh
len lỏi vào buốt giá tận trong xương
"Năm" cánh cửa đi về qua ảo giác
ngỡ tìm người tri kỷ để yêu thương
ta gom góp cất vào trong tiềm "thức"
vẫn cô đơn trong các ngả Vô Thường
đã ảo giác thì có chi là thật
tội cho ta lầm tưởng tự bao giờ
không tiếc nuối cớ sao còn ngụp lặn
tự giam mình trong ảo ảnh ngu ngơ
Ta cũng thế từ muôn đời mê ngủ
cảm thọ còn khao khát suốt canh thâu
hai vóc dáng của hình hài du thủ
vẫn tìm nhau xé nát mảnh hồn đau
ai nhắm mắt toan xa lìa nhục sắc
bịt hai tai ngăn lại những mê âm
hãy quên đi chuỗi thời gian huyễn hoặc
để trở về sống lại với chân tâm